Chủ Nhật, 5 tháng 1, 2014

Tự do ơi, mi đang ở đâu ?


Tự do ơi, mi đang ở đâu?
Dường như mi đang lơ lửng trên không
và cất tiếng cười ngạo nghễ
Chế nhạo rằng ta là tên nô lệ
Nhưng đâu mi hiểu được thế nào
là hạnh phúc trong vòng ôm mạnh mẽ
Hạnh phúc là vòng kim cô trói đau cơ thể
Nhưng cái đau kia lại là liều thuốc bổ vô chừng
Giúp ta vượt lên mọi gian khó, hãi hùng
Chiến thắng mọi hiểm nghèo và cô đơn lạnh giá
Còn mi, kẻ tự do khát thèm cái mà ta muốn từ giã
Đó là niềm đau và hạnh phúc trong nỗi đau
Mi chẳng thể nào chạm được đến chúng đâu
Cho dù mi bay bổng trên cao với đôi cánh xòe rộng
Để một ngày kia, khi nắng chiều xế bóng
Trở về với cội nguồn, ta hỏi :Tự do ơi
Mi đã bao giờ thấy được sự đầy vơi
Của những cái đã mất đi và cái đang tồn tại ?

/ Bài thơ thứ 2 /
 05.01.2014



Thứ Năm, 2 tháng 1, 2014

Tự do-Nô lệ

Kẻ tự do yêu tên nô lệ
Đem tự do của mình tặng kẻ vô danh
Tên nô lệ thấy tự do xa xôi quá
Nghĩ thầm: Ta cần gì tự do mong manh

Với  kẻ kia thì tự do là tất cả
Hít thở khí trời và chạm với thiên nhiên
Là những ngày và đêm rất riêng
Là tình yêu và niềm tin mãnh liệt.

Tên nô lệ kia đâu có biết
Tự do là gì để thèm khát cho mình
Hắn đã quen và  tìm được lộ trình
“Tự do” trong cả đời dối trá.

Kẻ tự do yêu tên nô lệ
Đem tự do trao tặng chẳng ngại ngần
Tên nô lệ giật mình kinh hãi
Làm gì đây với thứ ta chẳng cần?

Thế mới biết cuộc đời là thế
Kẻ tự do chẳng thể trói thân mình
Tên nô lệ cho dù khôn ngoan mấy
Cũng không thể nào vượt khỏi trại tù binh./.

/Bài thơ đầu tiên năm 2014/.