Một ngày cuối năm Nhâm Thìn, tôi gặp lại người đàn ông đó. Ông ấy vẫn
thế, nụ cười và dáng đi, nét mặt ít thay đổi. Hình như ông cố giữ cho mình dáng
vẻ phong độ, chứ tôi đọc được trong mắt ông sự mệt mỏi và thèm khát của một con
thú bị nhốt trong lồng rất lâu rồi, thèm muốn tự do và mong mỏi được giải
thoát.
Vậy mà đã 43 năm trôi qua kể từ ngày đầu tiên tôi gặp ông.Tính lãng tử và phong thái nghệ sỹ của ông làm cho
tất cả những ai đã từng gặp ông một lần trong đời đều không thể nghĩ rằng ông
lại là con nhà nòi về học vấn, được đào tạo để trở thành 1 nhà Toán học. Còn tôi,
một cô bé con nhà tiểu thị dân, chỉ biết có sách vở, vừa ở nơi sơ tán về, ngơ
ngác như con thỏ, hạnh phúc và háo hức nghe giảng bài, đầu óc quay cuồng với
những bài toán phức tạp của Lý thuyết xác xuất, Lý thuyết trò chơi, Kinh tế
lượng học, Qui hoạch tuyến tính, Qui hoạch động…
Mỗi lần ông ấy đi ngang qua khu vực phòng tập thể nữ của khoa tôi, ông
đều gây ấn tượng bằng cách ngẩng đầu gọi với lên qua khung cửa sổ : “ F 111
ơi”. Hồi đó, loại máy bay này của Mỹ đã đánh phá Hà nội, nhà tôi bị bom đổ sập,
lại có số 111. Vậy là tôi biết ông không phải ở giảng đường, mà từ câu gọi đó,
“ F 111 ơi”.
Tôi học rất giỏi, giỏi tất cả các môn Toán và cả những môn khoa học xã
hội. Các bài toán khó nhất của tất cả
các môn học đều như trò chơi với tôi. Tôi giải toán ở sân trường, giải toán
trên tàu điện mỗi khi về nhà ngày chủ nhật, giải toán ngay cả trong toalet. Tôi
đọc sách, đọc “ Lenin toàn tập”, đọc Triết học kinh điển, Mac-Anghel, Hegel-
Fbach, say mê và nghiền ngẫm. Cuộc sống với tôi chỉ trên những trang sách. Đó
là tôi những năm 1970-1980.
Nhưng tôi ngu ngốc trong cuộc sống, tôi tin những lời nói đùa vì tôi
không biết đùa, tôi nghe bạn bè kể chuyện tiếu lâm mà không hiểu gì cả, và khi
hiểu ra thì chỉ biết cười thầm một mình. Tôi mê thể thao, thích bóng chuyền
nhưng khi xuống sân tập bóng, tôi sợ hãi mỗi khi thấy quả bóng lao về phía
mình. Còn ông , thần tượng của các nữ
sinh thời đó, ông chơi bóng chuyền diệu nghệ, ông kéo đàn Accordeon diệu nghệ,
ông kể chuyện và pha trò rất diệu nghệ…Chẳng ai bảo ông là một nhà toán học.
Bặt đi một thời gian rất dài, tôi tốt nghiệp, ở lại giảng dạy, còn ông
đi đâu rất xa, nghe nói ông lấy vợ con quan to xứ Nam, đã bỏ nghề dạy học
chuyển sang làm gì đó ở Sở VHTT, rồi chuyển thành phóng viên báo chí. Cuộc đời
đầy gian truân của tôi chắc cũng chẳng thua mấy nả sự gian truân của mọi người,
vì tôi luôn là một con ngố giữa đời, cho dù bằng cấp chẳng thua ai, cho dù kiến
thức sách vở đầy ắp trong đầu, nhưng kiến thức về cuộc đời luôn luôn thiếu hụt.
Đến khi nhận ra sự ngu ngốc của mình thì sự đã rồi, mất mát, rơi vãi, thua
thiệt, hạnh phúc, khổ đau…thôi thì cũng nếm đủ.
Rồi thật ngẫu nhiên, nhờ có Internet, tôi nhận ra ông, thần tượng của
tôi và của bao nữ sinh ngày ấy………..Tôi đã gặp lại ông sau 43 năm.
Thất vọng lớn lao.
Hôm nay, ngồi viết những dòng chữ này, tôi chợt nhận thấy một điều: “
Hãy để cho kỉ niệm mãi mãi là kỉ niệm, đừng bới lại và đừng mơ tưởng tới những
gì đã qua”.