Ngày ấy chúng tôi còn trẻ con lắm, nghĩa là, cho dù chuẩn bị tốt
nghiệp cấp 3, chúng tôi mới chỉ chớm bước sang tuổi 16. Ở nội trú khu
tập thể ,lán học tranh tre lá nứa, đi dép cao su, quần đen vải diềm bâu
dày quỳnh quịch, áo sơ mi cổ cao đến tận cằm, độc nhất một màu xanh rêu
để tránh sự soi mói của máy bay Mỹ. Mùa đông cũng như mùa hè, vẫn ngần
đó thứ, vẫn một màu đó, chỉ có điều cái áo dày hơn một chút / bằng vải
kaki hoặc áo bông kiểu trấn thủ của Trung quốc/. Thời chiến mà, cả nước
như thế, đâu riêng mình mấy đứa học sinh Hà nội sơ tán về Hà đông học
lớp chuyên Toán này. Tôi rất thích một cái áo vải pô-pơ-lin bố mới may
cho, và thường xuyên mặc nó trong suốt cả mùa hè năm cuối cùng của lớp
10, năm 1971. Nó màu xanh lá cây, xanh ngắt, xanh óng ánh, xanh đến nỗi
các bạn và cả thày giáo chủ nhiệm bảo tôi: “Em mặc áo này chui vào bụi
cây thì chẳng ai nhìn thấy em đâu, vì nó giống hệt màu lá.”
Chiều thứ 7 hàng tuần, chúng tôi ùa ra bến tàu điện để về Hà nội. Có
mấy bạn có xe đạp riêng, có bạn được cha mẹ đón bằng xe ô tô/ như Nguyễn
Minh Hà, con gái tướng Nguyễn Trọng Vĩnh/, còn tôi và một vài bạn nữa
chỉ có cách duy nhất là chen lấn bằng được để lên tàu điện về tới Bờ Hồ,
rồi đổi tàu về Phố Huế. Tôi hay đi với cô bạn gày gò nhưng xinh đẹp
nhất khối chuyên Toán hồi bấy giờ là Lại Thị Thu. Chúng tôi bé nhỏ nên
hay bị chen bật ngược lại, nhất là vì sợ Thu bị chen lấn nên tôi hay
nhường cho Thu lên trước, hoặc bảo cô: “Chúng mình ở lại chờ chuyến sau
vậy, chứ như thế này chắc về đến nhà ốm mất”. Và tuần nào cũng thế, về
tới HN thì thành phố đã lên đèn, rong ruổi cả tiếng đồng hồ ngoài đường
để gặp bố mẹ chị em, chiều chủ nhật lại hẹn nhau ở bến xe điện Bờ hồ
lên đường vào khu sơ tán trong Thị xã Hà đông.
Một ngày gần cuối năm học, không có Thu đi cùng vì gia đình Thu rốt
cục cũng đã sắm được xe đạp cho con gái, tôi lủi thủi một mình ra bến xe
điện để về Hà nội. Hai chuyến qua đi, tôi không thể nào chen lên tàu
được. Đang nghĩ vơ vẩn và sợ hãi, một tiếng hát thì thầm vẳng đến tai,
đúng hơn, chỉ có hai câu:“ Màu áo xanh là màu anh chót yêu, màu xanh
quyến rũ anh nhiều”, tôi ngửng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt nhìn của một
chàng trai, rồi nhìn xuống cái áo xanh lè tôi đang mặc. Tưởng ai hóa ra 1
anh chàng học lớp 10 B, tôi quen mặt vì hay gặp anh ta trên tàu điện,
xuống cùng 1 bến Bờ hồ. Đẹp trai, cao ráo, thanh tú và có vẻ…không bình
thường. Tôi nghĩ thế lúc bấy giờ. Anh chàng đến gần tôi, nhét vào tay
tôi một mẩu giấy, rồi trèo tót lên tàu điện vừa kịp tới.Tôi bàng hoàng
chạy theo lên tàu, nhưng anh ta đã biến mất vào dòng người hộn độn.Về
đến nhà mở ra, hóa là lời bài hát” Thu Quyến Rũ”của Đoàn Chuẩn, /về sau
được nghe anh trai của cô bạn Thu hát cho nghe và dạy tôi chơi đàn bài
này/.
Người con trai đó còn đi cùng tôi nhiều chuyến tàu nữa, nhưng không
một lần chúng tôi gặp nhau hay nhìn nhau, nói chuyện với nhau, vì tôi đã
ném chiếc áo xanh vải po-pơ-lin ấy vào tủ khóa chặt lại. Bố mẹ hỏi, tôi
chỉ nói ngắn gọn: “Hết sơ tán rồi, tại sao con chỉ được mặc mỗi màu
xanh”. Dần dần mãi sau này, tôi được nghe tin người con trai ấy đã kịp
vào học trong trường ĐHSP, nhưng sau bị tâm thần phân liệt, không học
được nữa, bỏ dở dang.
Ôi, bài hát” Thu Quyến Rũ”, các tâm hồn non nớt, ngây thơ đã bị bài
hát mê hoặc, chả thế mà một thời bài hát này đã bị liệt vào loại “ nhạc
vàng” phản động.Nhưng ít ra thời đó, con người không bị các mối quan hệ
thị trường hàng hóa tiền bạc làm cho chai sạn như bây giờ./.