NGƯỜI MỆNH THỔ
BUÔN KIM ?!
Ngày xưa đi xem bói, ông thầy dặn tôi
“Con mệnh Mộc, có nhiều tiền hay bị vạ vì Kim khắc Mộc”. Tôi sợ không
đeo nhẫn cưới. Món đồ giá trị nhất trên người là cái đồng hồ nhựa Timex
10$ vợ tặng ngày sinh nhật.
Hồi còn bé, một lần tôi xem đám cưới ở
sân đình, chợt nghe tiếng “keng” của đồng xu ai đó đánh rơi. Tôi vội cúi
xuống nhặt thì người ta đã giẫm lên bàn tay của tôi. Tôi đau quá khóc
vang trời. Cha tôi bảo ”Không phải tiền của con thì đừng bao giờ nhặt.
Muốn có tiền, con phải tự làm ra”. Kể từ đó, tôi rất sợ tiếng tiền rơi.
Anh trai tôi mệnh “Thổ” nên thầy tướng
số khuyên ”rất hợp với buôn Kim (tiền)”. Đúng là anh thích
kiếm tiền nhanh, mơ làm ông chủ và không biết sợ… tiền. Anh có hàng tỷ
để rồi sau đó lại mất đi gấp ba.
Trời “mưa” ra tiền.
Năm 1988, anh từ quê ra vay tiền để đầu
tư cho xưởng cơ khí nhỏ làm kế sinh nhai. Vốn liếng có hơn chục
triệu, tôi đưa hết và cũng tin anh nên không hỏi kỹ. Anh rất giỏi về cơ
khí, đang chí thú làm ăn, khấm khá nổi tiếng trong vùng.
Khoảng tuần sau, về thăm bố mẹ thì biết
anh đang đi họp “hụi” dưới quê ngoại ở Kim Sơn (Ninh Bình). Tiền tiết
kiệm mấy chục triệu, thêm phần huy động của anh chị em nhà, trong xóm
tổng cộng khoảng gần 70 triệu (mua được cả trăm mét đất ven đô) đi theo
anh xuống làng miền biển xa xôi.
Lãi “hụi” hàng tháng 20-30%, không ngành kinh doanh nào địch nổi, làm mờ mắt cả một vùng quê nghèo khó.
Tôi phóng xe đi 40 km tìm anh. Tới nơi,
đã thấy khoảng chục bác nông dân “chân đất” chính hiệu đang say sưa
quanh mâm cơm thịnh soạn, giò chả, thịt chó và bia rót tràn. Tôi rất lạ,
vùng quê này rất nghèo sao họ lại đổi đời nhanh như vậy.
Các bác ấy giải thích “Thời nay có hụi
nuôi hết. Chú bỏ việc về đây, kiếm tiền như nước. Mấy tháng nay, chúng
tôi không làm gì nhưng vẫn đầy túi”. Họ chỉ cho tôi bao tải tiền to
tướng trên giường chắc khoảng vài trăm triệu. Tháng này, một bác sẽ
lấy phần “hụi” đó sau khi trả lãi, tháng sau đến lượt người khác. Họ
bảo thánh đã phán “năm nay trời mưa ra tiền”.
Lát sau, ông chủ “tạm” của bao tải tiền
kia mang sang làng khác để chơi mà không cần đếm. Người nọ đưa người
kia, làng nọ vác sang làng kia, lấy “hụi” này đóng “hụi” khác. Họ luân
chuyển tiền của chính mình mà không biết, cứ nghĩ do trời “đẻ bạc”.
Đó là dây chuyền domino tai hại của “hụi”.
Tôi ra sức gàn nhưng anh trai hứa, tháng
sau đến lượt lĩnh “hụi” sẽ thôi hẳn. Anh không phải đợi thêm tháng nữa.
Hụi đã vỡ hai tuần sau đó. Người trong làng đã liên hoan bằng tiền mồ
hôi nước mắt của chính mình và tự làm hại nhau. Bán cả gia sản góp “hụi”
để rồi một vài kẻ giật và biến mất. Đám cướp kia mang tiền sang tỉnh
khác lại bị kẻ khác nẫng luôn.
Làng tôi xác xơ như trận đại hồng thuỷ đi
qua, không còn tiếng chó sủa hay gà gáy. Nhà nào cũng như có đám tang.
Hàng đoàn người đi lùng sục bắt hụi. Anh bắt nợ một cái tủ gỗ lát với
giá “hụi” định 15 triệu, trong khi ở Hà nội, mặc cả khéo khoảng 2 triệu.
Người làng khác kéo sang lấy hết nồi niêu xoong chảo của nhà anh. Dân
nghèo không có tiền trả “hụi” nên đền bằng hiện vật từ cái bàn, cái ghế
đến chiếc mâm đồng.
Cách tin người ở quê vừa đáng thương, vừa
đáng giận. Có thể họ không có hiểu biết, hoặc do lòng tham hoặc những
kẻ hiểu biết đã lừa người ít học.
Riêng anh
tôi, lời thánh phán “Thổ Kim” có vẻ sai nhưng anh vẫn không tin.
Máu phiêu lưu vẫn còn, “càng nhiều tiền càng… ít” bất kể nguồn gốc ở
đâu vì anh vốn không sợ… tiền.
Ngân hàng “tặng” tiền tỷ.
Anh tôi trắng tay và nợ đầm đìa sau 5 năm
dành dụm. Tuy nhiên, anh có tài làm ăn. Cái máy tiện cũ bằng thép, nặng
quá, đám bắt “hụi” không khiêng đi được vì họ cũng chẳng biết là
cái gì, nên đã giúp anh sau vài năm trả gần hết nợ. Tuy nhiên, cuộc đời
không dừng ở đó.
Quen một anh bạn bên ngân hàng huyện,
anh có thể vay vốn hàng tỷ đồng để mở rộng làm ăn. Trong hai năm, xuởng
cơ khí của anh đã nổi đình đám. Thuê vài chục công nhân với lương hậu
hĩnh, anh tôi thành ông chủ.
Ở quê, anh kiếm vài chục triệu một năm và
vốn khoảng 300 triệu làm tôi rất mừng. Anh lo cho cả nhà, các em và họ
hàng có công ăn việc làm. Trình độ bổ túc lớp 7, đi bộ đội về, anh đủ
chín chắn để quản lý đầu vào đầu ra với số vốn ít.
Khi vốn vay lên bốn năm tỷ thì hẳn là số
lãi cho ngân hàng sẽ lớn và mối quan hệ rất rộng, tôi bắt đầu lo lắng.
Không hiểu qui luật thị trường, hẳn một ngày kia sẽ thất bại vì mải leo
cao.
Anh sản xuất máy nghiền đá giá hàng trăm
triệu, bán chịu khắp trong nam ngoài bắc. Nếu lấy được hết tiền thì hẳn
rất giầu. Nhưng có nơi lấy lại đuợc tiền, có nơi họ chịu hàng chục năm
nay. Thất thoát vốn rất lớn vì không nắm được đầu vào đầu ra.
Giữa
đường làng, nhìn anh lái chiếc Ford Escape mới tinh mua bằng
tiền đi vay, nghe nhạc tụng kinh gõ mõ hay hát chầu văn phát ra từ đĩa
CD trong xe máy lạnh, tôi tự hỏi không biết mình đang ở thiên đàng hay
địa ngục. Hỏi hạch toán lời lãi thế nào thì anh chỉ nói “Tôi sống bằng
tiền ngân hàng, cứ vay thật nhiều để phát triển đã, lời lãi tính sau.
Người mệnh Thổ buôn Kim sẽ hái ra tiền”.
Nghĩ mình là ông chủ lớn và giỏi nên cái
gì cũng đầu tư, rút tiền xoành xoạch không thèm đếm vì thói sỹ diện.
Thấy mời chào xuất khẩu hàng mỹ nghệ sang Mỹ cũng thử. Anh Việt
kiều mang kiện hàng hơn chục ngàn đô sang Mỹ chào hàng rồi biến mất tăm
được anh tôi gọi là “học phí”. Quê vợ kêu gọi đầu tư nuôi tôm sú, gần
600 triệu cuốn theo cùng sóng biển Cồn Thoi.
Về quê, nghe anh khoe về đầu tư của ”ông
chủ nhà quê hàng chục tỷ”, tôi như bị động kinh. Tôi lo cho anh ít học
mà quản lý vốn lớn kể cả nỗi ám ảnh giật hụi năm nào.
Một lần, các em gọi tôi để tư vấn là có
nên cho ông anh mượn sổ đỏ để thế chấp vay tiền. Anh đã qua tuổi sáu
mươi nên ngân hàng không cho vay. Anh đang nợ gần 3 tỷ đến hạn phải trả.
Nếu bán hết gia sản thì cũng không đủ mà anh đang cần vốn kinh doanh
tiếp để gỡ. Anh lý luận “nhà mình đang ở, không ai có thể bắt nợ được”,
một quan niệm lạ lùng ở quê. Đương nhiên tôi không đồng ý và hai anh em
cãi nhau chí tử. Một kẻ chữ nghĩa đầy người nhưng ít tiền không thể
khuyên được ông chủ túi đầy tiền nhưng ít chữ.
Lẽ ra, kiếm tiền bằng chính cái nghề cơ
khí rất thành thạo của mình thì anh lại thích nhảy vào những lĩnh vực
không có một chút chuyên môn như xuất khẩu mỹ nghệ hay trồng rừng. Có
thể anh muốn làm ông chủ, muốn sỹ với đời trong chốc lát hoặc không hiểu
đồng tiền cũng có kiếp luân hồi.
Đến hôm nay, anh đã biết đồng
tiền ”sấp ngửa”. Ôtô Ford đã bán, thay vào là một chiếc xe máy ọp ẹp. Xí
nghiệp sản xuất cầm chừng, trông như cái nhà hoang. Tuổi đã già nên anh
không thể có dịp học thêm bài học nữa.
Vợ đòi ly hôn, chia của cải mà
không hiểu đó là tiền vay ngân hàng.Con trai chiếm một xưởng, không cho bố bán để trả nợ. Thất bại trong
kinh doanh, gia đình tan vỡ, nhưng anh không biết mình…thất bại.
Vẫn tin vào mệnh “Thổ sinh
Kim”, anh cố sửa chữa sai lầm. Đang mong anh chí thú làm ăn vài năm
để kiếm đủ tiền trả ngân hàng thì anh lại hỏi tôi về cách buôn cổ phiếu
ngoài Hà nội. Tai tôi ù hẳn và không về làng nữa. Tôi viết đoạn sau đây,
may chăng anh đọc.
Câu chuyện VN Index rơi xuống đáy
Cách đây hơn một năm, bao nhiêu tỷ phú ra
đời trên chợ cổ phiếu trong chốc lát. Nhưng mấy hôm nay, VN INdex đang
rơi xuống đến đáy. Bao người đang sợ sốt vó vì tiền vay của ngân hàng
đến hạn hay vốn liếng bỏ ra có khả năng mất trắng. Nhiều tỷ phú lại quay
về nơi họ đã xuất phát nhưng đèo thêm vài món nợ khó trả.
Có thể anh tôi mới học lớp 7 nhưng muốn
phất nhanh trong cơ chế thị trường khắc nghiệt thì thất bại có thể tiên
đoán được. Nhưng ở thành phố lớn, thậm chí ở New York hay Luân đôn, bao
nhiêu người có học, hiểu biết và khôn ngoan vẫn có thể “chết vì
tiền” trên TTCK. Họ tát nước theo mưa nên có ngày bị nước lũ nhấn chìm.
Không hiểu giá trị kỳ vọng thật của cổ phiếu, họ mua bán chúng như một
món hàng tiêu dùng theo kiểu cung cầu tựa mấy mụ phe tem phiếu thời bao
cấp hay làm ào ào như nông dân chơi “hụi”.
Tôi không định so việc buôn cổ phiếu
với chơi “hụi” hay kiểu dân ta đầu tư mua blue chip như anh tôi ở quê
nhảy từ sửa chữa cơ khí sang nuôi tôm biển.
Ở
đây, sự so sánh là khập khiễng nhưng hậu quả tai hại về tiền bạc
lại khá giống nhau. Nhiều người học được bài đầu tiên đắt giá, đối với
số khác thì đây là bài học cuối cùng vì mái tóc đã pha sương.
hời nào cũng thế, để làm giầu và trở
thành ông chủ không hề đơn giản. Trong thương trường cần sự hiểu biết,
tài ba, sự nhạy cảm và cả sự may mắn. Chợt nghĩ đến câu vè thuở nào
“tiền là tiên là phật, là sức bật của con người, là nụ cười của tuổi
trẻ”. Nhưng đồng tiền có thể làm cho những người không biết sợ tiếng
“kim” đánh “rơi” luôn cả gia sản.
Tôi từng nhìn thấy hàng đống tiền. Anh
bạn bên Moscow (Nga) cho xem một ca-táp đầy nhẫn vàng và muốn tôi cùng
đi buôn. Về nước, cô học trò cũ bên ngân hàng có thể giúp vay vài tỷ để
buôn máy tính. Rồi chứng kiến vài bao tải tiền “hụi” ở quê hay hàng vạn
cổ phiếu bay phấp phới ngoài Tràng Tiền. Không hiểu sao tôi dửng dưng
với tất cả.
Thuở ấu thơ suýt gẫy tay khi nhặt năm xu
của người ta đánh rơi nên được cha tôi dậy bài học về tiền. Có thể,
mệnh ”Mộc” của tôi bị “Kim” chiếu tướng nên bây giờ chỉ đủ ăn. Tuy
nhiên, người mệnh ”Thổ” buôn “Kim” chưa chắc đã hơn gì.
(theo Hiệu Minh – Washington DC)
LỜI BÀN :
Câu chuyện trên “người mệnh Thổ buôn Kim” cho thấy ông thầy đã giảng sai, không phải Thổ sinh Kim mà ngược lại Thổ hao Kim lợi.
Chính
vì người anh tin lời giảng sai mà ra đời kinh doanh tiền (theo tiếng
Nôm gọi là Kim ngân) và cả nghề kim khí (tiên phay bào kim loại) cuối
cùng phải phá sản trắng tay.
Cho nên trong ngũ hành tương sinh tương khắc, cần nhớ :
Sinh nhập – Khắc xuất = tốt
Sinh xuất – Khắc nhập = xấu
Ngoài ra trong tốt xấu (kiết hung) còn
vận dụng đến thuyết biện chứng để phân tích, lấy Ngũ hành nạp âm mà suy,
đôi khi thấy rằng Sinh Nhập – Khắc Xuất chẳng có ảnh hưởng tốt đẹp gì,
cũng như Sinh Xuất – Khắc Nhập cũng chưa chắc đã xấu.
Thế mới gọi là môn khoa học huyền bí trong thế giới tâm linh.
Thiên Việt
Thế mình mệnh Kim thì đi buôn gì bây giờ nhỉ ? hệ hệ