Chủ Nhật, 22 tháng 9, 2013

BÁO MỸ CA NGỢI HANG SƠN ĐOÒNG CỦA VIỆT NAM


Một hình ảnh so sánh giúp độc giả dễ hình dung về diện tích hang Sơn Đoòng, đó là lòng hang có thể ôm trọn một tòa nhà chọc trời cao 40 tầng.
Điều đặc biệt kỳ bí của hang động này là mới chỉ cách đây vài năm thôi, nó vẫn còn được rất ít người biết tới. Chỉ một số người dân địa phương biết về hang nhưng họ cũng chưa từng dám thử đi sâu vào lòng hang rộng lớn, vì vậy, mức độ khổng lồ của hang Sơn Đoòng vẫn luôn là một bí mật cho tới tận gần đây.
Giờ đây, bên cạnh những hang động nổi tiếng thế giới như hang Mammoth ở bang Kentucky, Mỹ (hang động dài nhất thế giới) hay hang Krubera ở bang Georgia
,4 Son doong 2 
 Mỹ (hang động sâu nhất thế giới) đã có thêm hang Sơn Đoòng ở Quảng Bình, Việt Nam – hang động lớn nhất thế giới.
Một người đàn ông địa phương đã từng phát hiện ra lối vào cửa hang hồi năm 1991, tuy vậy, chưa có một đoàn thám hiểm nào chính thức đến để khám phá toàn bộ lòng hang cho tới khi một đoàn thám hiểm người Anh tới đây hồi năm 2009. Để vào được hang Sơn Đoòng, du khách phải là một người có thể lực tốt, tinh thần vững và có những kỹ năng thám hiểm nhất định bởi trong quá trình tham quan du lịch sẽ phải vận dụng nhiều kỹ năng như leo trèo, đu dây…
Chẳng hạn như lối vào cửa hang dốc đứng và trơn trượt, tạo thành từ những khối đá đã bị thời gian bào nhẵn, các nhà thám hiểm phải dùng hệ thống dây tời để đu “một mạch” 80m vào trong lòng hang tối đen
4 Son doong 3
Lòng hang Sơn Đoòng có một bộ sưu tập bao gồm vô số những khối măng đá đủ hình thù kỳ quái. Có một tảng măng đá kích thước lớn, nằm gần lối cửa hang được đặt tên là “Chân Chó” vì trông rất giống với bàn chân của một chú chó (H1).
Một phần trần hang đã bị sập từ cách đây vài thế kỷ, vì vậy nước mưa và ánh sáng mặt trời có thể lọt vào dễ dàng, nhờ thế mà trong lòng hang có hẳn một khu vực khá rộng mọc um tùm cây cối, tạo thành một khu rừng nhỏ xanh mướt (H2).
Ở đây, ngoài những loài côn trùng bé nhỏ còn có những đàn khỉ và đàn dơi sinh sống. 
4 Son doong 4
Các nhà thám hiểm người Anh đã đặt tên cho khu rừng này là “Vườn Adam”.
Ngoài ra, trong lòng hang ẩm ướt còn có những cánh đồng tảo được tạo thành từ những hồ nước lâu đời nằm rải rác. Những loài tảo cổ này chắc chắn sẽ là đề tài nghiên cứu thú vị cho các nhà cổ sinh vật học (H3).
Huffington Post ví Sơn Đoòng như một giải độc đắc hay viên ngọc quý bất ngờ được tìm thấy. Nó không chỉ có ý nghĩa đối với riêng Việt Nam mà là một phát hiện quan trọng đối với những nhà địa chất, thám hiểm, sinh vật học… trên khắp thế giới. Trong hang Sơn Đoòng còn có những “viên ngọc trai” vô cùng quý hiếm. Rất ít hang động có những “viên ngọc trai” dạng này. Phải mất hàng trăm năm, những giọt nước nhỏ rơi xuống mới tạo thành những viên ngọc như vậy (H4).
Từng tinh thể canxi nhỏ xíu chứa đựng trong mỗi giọt nước nhỏ rơi xuống, lắng đọng lại, kết dính lại với nhau, khô dần và tạo thành những “viên ngọc” màu cát như thế này.
  Ngoài ra, một số nhà khoa học từng có dịp tới làm việc tại hang Sơn Đoòng cũng nhận định rằng nơi đây có những loài thực vật chưa từng được biết tới, đặc biệt ở khu vực xung quanh chân thác nằm trong hang.

Trong đoạn video ngắn được chiếu trên kênh BBC, giới thiệu về hang Sơn Đoòng của Việt Nam, nơi đây được gọi là “thế giới kỳ diệu bị quên lãng”, “nơi chứa đựng những cảnh đẹp không tưởng” và là “tài sản thiên nhiên vô giá đối với hành tinh của chúng ta”. (Bích Ngọc theo Huffington Post)

Thứ Năm, 19 tháng 9, 2013

Lá thư không gửi / thư thứ hai/

15.07.2003

Anh

Đã trôi qua tròn 1 tháng. Anh tiếp tục tìm em, mặc dù em cố gắng tránh gặp anh. Anh làm như không hề có chuyện gì đã xảy ra giữa hai chúng ta vào ngày này tháng trước.Thậm chí anh còn cho một người bạn anh đến gặp em để thanh minh giúp anh, và anh ta đã nghe lời anh để nói  với em là : Ngày hôm đó, giờ đó, công ty anh có một cuộc gặp gỡ quan trọng, anh cùng anh ấy đã có mặt trong cuộc gặp đó.

    Thật tởm lợm, toàn đồ nói dối không biết ngượng mồm. Anh biết không, em không phải thuộc típ đàn bà nhẹ dạ, cả tin, thậm chí, em rất khó tin và luôn nghi ngờ tất cả, bởi cuộc đời em đã không dễ dàng cho đến ngày hôm nay.Em bị mọi người xung quanh, bạn bè quen thuộc, đồng nghiệp bảo là loại cứng đầu cứng cổ, rằng “ em là người đàn bà có đầu bằng thép”., thậm chí, có người còn gọi em là “ bà Margaret Thatcher  thứ hai”.Vậy mà, em đã vỡ vụn hoàn toàn trước anh, em gục ngã, cho dù biết rằng thời gian sẽ giúp em trở lại bình thường, thời gian sẽ làm lành vết thương nhức nhối này.  Nhưng mới có 1 tháng trôi qua, và những ngày này, anh vẫn tìm đến em như trước, như chưa hề có cái sự kiện khốn nạn đã làm em mất trắng nhiều đêm cho tới hôm nay.  Rồi ngày sinh nhật em, cũng như mọi năm, em mời bạn bè đồng nghiệp, dấu chặt trong tim cái ngày đen tối khi em nhìn thấy anh và cô ta bên suối. Anh đến, tự nhiên như một ông chủ, vẫn thế, trên tay bưng hộp bánh sinh nhật to đùng, to hơn bánh mọi năm anh vẫn thường đặt. Rồi ghé vào tai em, anh bảo : “ Anh đặt làm chiếc bánh này ở một nơi rất xa, nơi mà họ chỉ làm theo đơn đặt hàng từ hàng chục ngày trước.”  Anh đóng kịch giỏi quá, cả bàn tiệc chẳng ai biết chuyện gì đã xảy ra giữa chúng ta. Em không hề nhìn anh, không hề mỉm cười, nhưng thản nhiên nhận bánh và những lời chúc hoa mỹ của anh như những ngày nào. Khi mở hộp bánh, em rùng mình, hình như anh cũng cảm thấy vậy, bởi chiếc bánh đỏ ối, lớp trên cùng dày cộp các quả dâu tươi./ đang mùa dâu mà,  anh biết em thích ăn dâu/. Vâng, với em bây giờ, màu đỏ là màu máu anh ạ. Chiếc bánh này ngấm đầy máu của anh và của cô ta, em sẽ ăn cho đến miếng cuối cùng, em nghĩ thế. Em sẽ uống từng hớp nước dâu chảy dài trên nền kem trắng toát kia, và sẽ sung sướng để thưởng thức nó, thưởng thức sự đau đớn tột cùng mà mới cách đây 1 tháng, anh đã trao cho em với một thái độ trơ trẽn đến nhường nào. Nhưng, trời đất ạ, miếng bánh vừa vào tới miệng, em đã ôm mặt chạy thẳng vào nhà vệ sinh ,nôn thốc nôn tháo, ghê tởm đến tận óc.

  Anh đã đoán ra tất cả, nhưng anh thản nhiên giúp em trở lại bàn tiệc. Khi chia tay, anh vẫn còn chúc em “ Một đêm yên tĩnh”. Anh hoàn toàn xa lạ rồi, anh không phải là anh nữa , anh là một thằng lừa đảo, một tên Sở khanh, một Don Joan thời đại. Anh trơ trẽn không dưới 3 lần bảo em : “ Em có bộ óc đầy trí tưởng tượng, bệnh hoạn”, khi em buột miệng hỏi lại anh / thầm nhắc, đây là lần cuối cùng/:  “ Người đàn bà ngồi cạnh anh ở bãi cỏ bên suối là ai?” Anh còn mắng nhiếc em, cho là em đã làm hỏng một phi vụ làm ăn của anh vì những cú điện thoại dồn dập ngày hôm đó.
  Thôi, có dài lời cũng chẳng để làm gì, Anh đã chết trong em rồi, anh hãy buông em ra, hãy tiếp tục sống như anh đã sống. Cùng một lúc, một thời điểm, anh có đủ dư năng lượng và thời gian để làm cho hai hay nhiều người đàn bà hạnh phúc, thỏa mãn, nhưng hãy quên em đi, hãy gạt em ra khỏi danh sách đó anh nhé.Anh không xứng đáng với tình yêu và cuộc đời em, nghìn lần không.Hãy nhớ câu khi chúng mình chia tay nhau lần cuối cùng em đã nói: “ Anh sẽ không bao giờ có sự bình yên, khi anh đã giết chết sự bình yên đó của em, trong em.”
  Sẽ tới một ngày, khi mà em không còn đủ sức để yêu, để hờn giận, để căm thù, để nhìn vào ánh mắt của một người đàn ông nào đó, khi đó, em sẽ nhủ thầm: “ Anh, em tha thứ cho anh rồi”. Nhưng giờ đây, ẹm vẫn còn đủ sức để làm việc, để yêu, và em sẽ trả lại anh những cay đắng mà anh đã gây ra cho em. Em hứa với anh điều đó./.

Tôi đã ngờ ngợ đoán ra tác giả của bức thư này. Chúng nằm trong một cuốn sổ ghi chép công việc hàng ngày của công ty chúng tôi. Nếu đúng như tôi phỏng đoán, đó là một người đàn bà xinh đẹp, chắc cũng đã xấp xỉ 40 tuổi rồi. Cô ấy là một người đầy tâm huyết cho công việc, kín đáo, trầm tĩnh. Tội nghiệp quá, chúng tôi chia tay nhau đã nhiều năm / từ năm 2007/, nghĩa là 4 năm sau khi xảy ra câu chuyện trong bức thư, vậy mà chưa 1 lần, cô ấy quay trở lại công ty để tìm lại bức thư bị bỏ quên, còn tôi thì không hề hay biết chuyện riêng tư của cô. Bên này, người ta không thích xâm phạm vào đời sống riêng của mọi người mà. Nhưng, tôi không thể tìm được cô hay sao? Rồi lại nghĩ: Trả lại những dòng chữ này,khác nào cứa vào nỗi đau một thời của cô, và nếu lại không phải của cô, tôi sẽ xấu hổ , và phải xin lỗi v.v. Thôi, hãy chôn vùi quá khứ .




Thứ Tư, 18 tháng 9, 2013

Lá thư không gửi

Ngẫu nhiên tôi nhặt được trong đống sách vở của chúng tôi lá thư này. Khi chuyển nhà, chúng tôi không có thời gian phân loại, kiểm tra tất cả mọi thứ, riêng sách, chuyện, tài liệu … của chúng tôi đã choán cả 1 chuyến xe ô tô. Tất cả dồn vào các thùng carton, từ sách truyện tiếng Anh, tiếng Bun, tiếng Việt, băng đĩa, thậm chí cả các tài liệu về công ty của tôi cũng chất đống trong đó. Mãi tới hôm nay, vì cần tìm 1 cuốn sách để chuẩn bị cho buổi lên lớp dạy tiếng Việt cho học sinh trường 15 / họ mời tôi thông qua lời giới thiệu  của Ngài Đại sứ rằng tôi là người có nhiều kinh nghiệm và phương pháp nhất trong số các giáo viên tham gia dạy tiếng Việt ở đây/, tôi lục lọi khắp nơi để tìm nó mà vẫn chưa ra. Tình cờ, tôi nhìn thấy những trang giấy viết tay, chữ viết rất tháu, trơn tru, chứng tỏ của 1 người lớn tuổi, nhưng rất ngoáy và khó đọc. Nét chữ run rẩy, đôi chỗ bị xóa nhem nhuốc, chứng tỏ người viết đã suy nghĩ mông lung lắm khi đặt bút lên những trang giấy này. Những trang giấy xé từ vở học sinh, có thể là 1 sinh viên hay 1 cô giáo, nhất định không phải của trẻ em. Tôi nghĩ vậy. Có tới gần chục trang, giấy đã hoen màu thời gian, vàng úa, nhưng rất phẳng phiu, chắc chúng đã được ép trong một cuốn sách nào đó. Khi lục lọi thùng sách, tôi nhấc từng cuốn, và bất ngờ chúng rơi ra, tôi đoán là chúng đã lưu lạc vào đây từ lâu lắm rồi. Thư viết bằng tiếng Bun, chắc chắn của 1 người Bun vì thoáng nhìn, tôi thấy các từ ngữ mà một người ngoại quốc khó có thể biết được để mà viết thành chữ. Thế là gác lại tất cả mọi ý định, tôi đọc một hơi cả bức thư. Có lẽ cảm thông với người trong thư, có lẽ tôi đồng cảm với ý nghĩ của tác giả bức thư này, tôi quyết  định đem dịch ra cho mọi người cùng đọc.

Ngày 15.06.2003

Anh
Em yêu anh chừng nào thì em căm giận anh chừng đó, anh có biết không? Chỉ có anh mới có thể làm em đau tới mức này. Em tự hỏi : “ Anh đã đi cùng với cô ta từ bao giờ để anh có thể cùng cô ấy đến một nơi mà chưa một lần anh dẫn em đến đó?”. Đã 10 năm em cùng anh trên khắp mọi nẻo đường, riêng nơi này, riêng nơi này chưa một lần em được anh mời tới hoặc anh nói tới trong những lần gặp gỡ của chúng ta. Em bận rộn với việc sửa chữa nhà cửa, với thợ thuyền, vôi vữa cát sỏi, còn anh, anh dẫn cô ta đến ngồi nghỉ bên dòng suối này, anh trải khăn cho cô ấy ngồi, anh mang theo hai hộp thức ăn như hệt mọi lần chúng ta đi nghỉ ở đâu đó/ em biết anh luôn luôn chu đáo chăm sóc những chuyện nhỏ bé như vậy cho phụ nữ, cho em/, rồi hai người ngồi xuống bên nhau và bắt đầu ăn bữa trưa vui vẻ,xung quanh anh là những cặp đôi khác, họ đến đây để nghỉ trưa, để thư dãn, anh cũng thế, chỉ có điều, anh ngồi bên cạnh cô ta chứ không phải ngồi bên em. Trời ơi, tại sao, tại sao…Em cảm thấy xấu hổ khi phải dùng từ “phản bội “ để nói về anh ,bởi vì em không có quyền nói với anh hai chữ này. Em là ai, một người đàn bà ngu ngốc, cả tin ư? Vâng, em tin anh hơn cả tin rằng có Chúa, anh biết không. Anh, em đau, tim em nhức nhối.
    Em không thể khóc. Thật ngẫu nhiên, em nhìn thấy anh từ bên này dòng suối. Gọi là suối nhưng khoảng cách giữa hai bờ đủ rộng để anh không nhìn thấy em sau các thân cây sồi cao lớn, mà chỉ đủ để em nhìn thấy anh khi anh trải tấm khăn xuống bãi cỏ, rồi cùng cô ta bắt đầu ăn cơm từ những chiếc hộp của chúng ta.Em đi cùng 1 đoàn kĩ sư người Anh sang làm việc, họ cần phiên dịch, và hôm nay, em có nhiệm vụ dẫn họ đi ngắm phong cảnh Thủ đô. Hoàn toàn bất ngờ khi 1 anh bạn đồng nghiệp trong  đoàn đề nghị thăm quan nơi này, chứ em đâu có biết nơi đây có con suối đẹp đến thế, và lại đông người đến thế tới nghỉ ở đây trong ngày weekend . Phải rồi, trời nóng bức, anh luôn biết mình phải làm gì khi không có em. Em đã hiểu điều đó từ giờ phút này. Không kìm nén được, em rời đoàn người, chạy cách xa họ và rút điện thoại. Em không biết phải nói gì cả, khi mà trước mắt em, cách nhau chỉ 1 dòng suối, anh ngồi kia với người con gái đó, vui vẻ, hạnh phúc nhường nào. Câu hỏi thật ngớ ngẩn : “ Anh đang ở đâu”, anh trả lời : “ Anh đang có 1 cuộc gặp gỡ làm ăn quan trọng”. Trời ơi, gặp gỡ làm ăn bên bờ suối ? Hỏi tiếp : “ Cô gái bên cạnh anh là ai”. Anh chỉ hơi ngập ngừng 1 giây, rồi trả lời luôn : “Đồng nghiệp của anh”. Em không còn đủ sức để hỏi thêm nữa, vì nét mặt anh tỉnh bơ, còn cô gái kia vẫn tiếp tục ăn thức ăn trong cái hộp. Dập máy, ruột bỗng dưng đau quặn. Em chạy như con thú bị thương bên này bờ suối, bỏ mặc đoàn người đi cùng anh đồng nghiệp, rồi không chịu đựng nổi, em lại rút điện thoại, lại bấm gọi cho anh, bởi em không biết phải làm gì lúc này nữa. Anh nói dối thản nhiên và trắng trợn, mắng rằng em làm phiền anh khi đang bàn công chuyện quan trọng với đồng nghiệp,rồi cúi xuống bên cô gái, anh nói gì đó, rồi dập máy, rồi ngồi xuống bên cô ta tiếp tục ăn thức ăn trong cái hộp của mình. Từ chỗ giận anh, em quay lại tát chính vào mặt mình giữa ban ngày, người đi dạo gần đấy ngoảnh nhìn em ngạc nhiên, nhưng họ có lứa đôi, họ không có thời gian quan tâm đến một người đàn bà chạy điên dại, nức nở và tan nát cõi lòng là em. Tại sao anh có thể nói dối thản nhiên đến vậy cơ chứ? Anh đã lừa dối em bao nhiêu lần mà em chẳng biết, đúng không anh, nên anh thản nhiên đến thế, anh biết đâu rằng em ở bên này bờ, chỉ vượt qua chiếc cầu dài chưa tới 20m là em đã đến trước mặt anh và cô ta, em có thể  hét vào mặt anh, có thể cào cấu anh như một kẻ mất trí, hay em có thể gục ngã đau khổ dưới chân anh và cô ta? Em đã không làm gì cả lúc đó, sau cái tát chính vào má mình, em tỉnh ngay, chạy theo cho kịp đoàn khách nước ngoài.Vâng, em đã bình tĩnh trở lại, hết quặn bụng, hết gào thét.
Buổi chiều hôm đó, trên đường trở về nhà sau khi đã hoàn thành nhiệm vụ phiên dịch của mình, máy của em rung lên tiếng gọi của anh. Vừa nhấc máy, tiếng anh sang sảng: “ Em làm anh xấu hổ với đồng nghiệp, mọi người ngồi quanh anh ngạc nhiên khi thấy điện thoại reo liên tục nên anh phải cắt máy. Em ảo tưởng, đầu óc em làm sao thế? “.
Em tắt máy, không muốn nghe thêm một lời nói dối nào của anh nữa. Và khi xe vừa đỗ trước cửa nhà, anh cũng vừa tới nơi. Khi chúng ta bước vào căn hộ, cũng là lúc em không kiềm chế nổi nữa, tất cả những gì vớ được trên mặt bàn, em ném chúng lung tung, ném vào bộ mặt dối trá của anh. Anh không ngờ rằng kế hoạch làm việc của Đoàn công tác thay đổi, anh không ngờ rằng có em hôm đó bên này dòng suối, anh không ngờ rằng em đã nhìn thấy tất cả trước thanh thiên bạch nhật, anh đã âu yếm người đàn bà kia như thế nào! Vâng, em không muốn nhìn thấy, không muốn nghe anh thêm 1 lần nào nữa, em muốn thật xa anh. Anh đã chết với em rồi.”


Còn chừng hai trang nữa, tôi thấy mình cũng gần kiệt sức nên dừng lại ở đây. Nếu ngày mai, rảnh rỗi tôi dịch tiếp. Tôi đã đọc chúng rồi, bức thư thứ hai của chị gửi cho người yêu của mình, nhưng chị đã không gửi chúng đi, chúng nằm đã tròn 10 năm 3 tháng trong đống sách báo tài liệu của nhà tôi. Câu hỏi đặt ra: Chị là ai? Tại sao những lá thư của chị lại nằm ở đây, bên cạnh sách vở và tài liệu của chúng tôi. Thật khó hiểu, nhưng thôi, ngày mai sẽ xét tiếp.





Thứ Sáu, 13 tháng 9, 2013

Thứ sáu ngày 13

13 странни факта за петък 13-и


Thứ sáu ngày 13 , còn được gọi là "Black Friday – Ngày đen tối”  từ thời xa xưa cho đến bây giờ vẫn còn gợi lên nhiều cảm giác mơ hồ sợ hãi một cách nguyên thủy .

Nguồn gốc

Các nhà nghiên cứu vẫn đang tìm kiếm nguồn gốc của mê tín dị đoan về "Ngày đen tối". Có một số giả thuyết :
“ Bữa ăn tối cuối cùng của chúa Jesu” tham dự tổng cộng 13 người - Chúa  Jesu và 12 tông đồ . Thậm chí ngày nay ở nhiều quốc gia có niềm tin 13 người không  nên ngồi với nhau ở một bàn. Kẻ phản bội Chúa là Judas đến cuối cùng ,người thứ  mười ba.
Những người khác nhớ lại rằng Đấng Cứu Thế bị đóng đinh chính xác vào thứ Sáu . Mê tín dị đoan có thể có một liên kết với lịch mặt trời mặt trăng , trong đó phải có 13 tháng trong một năm , trong khi dương lịch và âm lịch Hồi giáo lịch luôn luôn có 12 tháng trong năm.
Những người khác nói sự sợ hãi số 13 do một huyền thoại Bắc Âu cổ đại. Mười hai vị thần tổ chức  ngày lễ tại Valhalla , ngôi đền của thần Odin . Thần tinh nghịch,giận dữ và xấu xa Loki không được mời mà đến dự  tiệc như  vị khách thứ 13 và  đã giết chết thần Balder /Thần niềm vui/ bằng một mũi tên của cây tầm gửi . Mặt đất chìm trong bóng tối và tang tóc.
Gần đây hơn, ngày 13 tháng 10 năm 1307 , khi theo lệnh của vua Philip IV và Giáo hoàng Clement V, họ đã  bắt Jacques de Molay , Giáo chủ của các Hiệp sĩ Templar cùng hàng  ngàn  các hiệp sĩ khác.Bị tra tấn khủng khiếp, họ đã thú nhận tội dị giáo , xảo trá và các tội khác. Hàng trăm người bị thiêu sống ,những người khác đã bị giết chết sau đó. Từ  đó, thứ Sáu ngày 13 được coi là ngày tồi tệ và đau khổ nhất của các Hiệp sĩ Templar .
Trong La Mã cổ đại , những thày phù thủy tập trung trong nhóm 12 người . Họ tin  rằng kẻ thứ 13 trong nhóm là ma quỷ. Theo những người nghiên cứu các con số, số 13 " đau khổ" bởi vì vị trí của mình sau số 12 . Có 12 tháng trong một năm , 12 cung hoàng đạo , 12 vị thần của Olympus , 12 chi tộc Israel, 12 tông đồ của Chúa Giêsu .
Bói toán  theo bộ bài Tây, quân bài 13 là thẻ của cái chết .

Sự kiện thú vị

Nỗi sợ hãi của con số 13 càng mạnh mẽ  trong thời đại ngày nay.
Hơn 80 phần trăm tòa nhà chọc trời không có tầng 13 . Nhiều sân bay bỏ  đường băng số 13. Nhiều khách sạn không có tầng 13 hoặc 13 phòng .
Formula  không có xe số 13 . Đường phố ở Florence  không có số 13.  Mười hai rưỡi hoặc 12A nghe có vẻ  dễ chịu hơn. Ngày 13 tháng tư năm 1970 một bình ôxy bùng nổ đã phá vỡ kế hoạch của Apollo 13 hạ cánh trên mặt trăng. Tàu con thoi được phóng từ trạm mặt đất số 39 (13 x 3 ) . Phi hành đoàn sống sót một cách kỳ diệu trở về trái đất .
Những người yêu thích các con số nhìn thấy rõ ràng là một điềm báo đen - tổng các chữ số trong ngày khởi hành của tên lửa được thông qua tại Mỹ ( 4-11-70 ) là 13 . Thời điểm ra mắt của Apollo 13 là thời gian 13:13 Mỹ .
Tên của một số trong những kẻ giết người hàng loạt nổi tiếng nhất bao gồm 13 ký tự : Jack the Ripper, John Wayne Gacy , Charles Manson , Jeffrey Dahmer , Theodore ( Ted ) Bundy .
Vào ngày 13 tháng 2 năm 2009 Mỹ đã bị phá sản liên tiếp bốn ngân hàng , nâng tổng số tổ chức tài chính nước ngoài bị phá sản trong năm đó lên đến 13.
Đáng chú ý,trong ngày này nhiều người bị tê liệt bởi nỗi sợ hãi , họ thậm chí không ra khỏi giường .
Có những người từ chối vé máy bay đi du lịch, những người khác đã bỏ không mua nhà . Nhà hàng và khu vui chơi giải trí  trống một nửa vào ngày này.Người ta ước tính rằng Mỹ mất từ 800 đến 900 triệu đô la vào ngày 13 thứ 6, chỉ đơn giản là mọi người không đi làm vào ngày này.

Chuyên môn

Donald Dossey , người sáng lập Trung tâm Quản lý  stress và  ám ảnh ở Asheville , North Carolina, nói rằng có  từ 17 đến 21 triệu người Mỹ lo sợ  vào thứ sáu ngày 13 . Triệu chứng có từ  nhẹ đến lo âu hoảng loạn.
Các nhà tâm lý học đã tìm thấy rằng những người được coi là bất hạnh , có nhiều khả năng tin mê tín dị đoan . Một phần tư số người được hỏi  cho rằng sự bất hạnh liên quan đến con số 13. Nhóm người này rất có thể lo lắng vào thứ sáu ngày 13 như ngày hôm nay : 13.09.2013.

Nguồn : BGNES-         Namcua dịch từ tiếng Bulgaria.


Thứ Tư, 11 tháng 9, 2013

Mùa lá rụng - Olga Fyodorovna Berggolts ( Ольга Фёдоровна Бергольц)

Осенью в Москве на бульварах
вывешивают дощечки с надписью
"Осторожно, листопад!"

Осень, осень! Над Москвою
Журавли, туман и дым.
Златосумрачной листвою
Загораются сады.
И дощечки на бульварах
всем прохожим говорят,
одиночкам или парам:
"Осторожно, листопад!"

О, как сердцу одиноко
в переулочке чужом!
Вечер бродит мимо окон,
вздрагивая под дождем.
Для кого же здесь одна я,
кто мне дорог, кто мне рад?
Почему припоминаю:
"Осторожно, листопад"?

Ничего не нужно было,-
значит, нечего терять:
даже близким, даже милым,
даже другом не назвать.
Почему же мне тоскливо,
что прощаемся навек,
Невеселый, несчастливый,
одинокий человек?

Что усмешки, что небрежность?
Перетерпишь, переждешь...
Нет - всего страшнее нежность
на прощание, как дождь.
Темный ливень, теплый ливень
весь - сверкание и дрожь!
Будь веселым, будь счастливым
на прощание, как дождь.

...Я одна пойду к вокзалу,
провожатым откажу.
Я не все тебе сказала,
но теперь уж не скажу.
Переулок полон ночью,
а дощечки говорят
проходящим одиночкам:
"Осторожно, листопад"...
Mùa thu ở Mátxcơva
người ta thường treo những tấm biển trên các đại lộ,
với dòng chữ: "Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng"


Những đàn sếu bay qua. Sương mù và khói toả.
Matxcơva lại đã thu rồi!
Bao khu vườn như lửa chói ngời,
Vòm lá sẫm ánh vàng lên rực rỡ
Những tấm biển treo dọc đại lộ
Nhắc ai đi ngang dù đầy đủ lứa đôi
Nhắc cả những ai cô độc trong đời:
"Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng!"

Ôi trái tim, trái tim của một mình tôi
Đập hồi hộp giữa phố hè xa lạ
Buổi chiều kéo lang thang mưa giá
Khẽ rung lên bên khung cửa sáng đèn
Ở đây tôi cần ai khi xuôi ngược một mình?
Tôi có thể yêu ai? Ai làm tôi vui sướng?
"Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng"
Nhắc suốt đường cũng chỉ bấy nhiêu thôi!

Nếu không có gì ao ước nữa trong tôi
Thì có nghĩa chẳng còn gì để mất
Anh từng ở đây, từng là người thân nhất
Sao phút này làm người bạn cũng không?
Tôi chẳng hiểu sao cứ ngùi ngẫm trong lòng
Rằng sẽ phải xa anh vĩnh viễn
Anh - con người không vui, con người bất hạnh
Con người đi cô độc quá trong đời
Thiếu cẩn trọng chăng? Hay chỉ đáng nực cười?
Thôi, hãy biết kiên tâm, mọi điều đều phải đợi

Dịu dàng quá, dịu dàng không chịu nổi
Mưa thầm thì rơi mãi lúc chia ly
Mưa tối rầm nhưng ấm áp nhường kia
Mưa run rẩy trong ánh trời chớp loá...
Anh hãy cố vui lên dù con đường hai ngả
Tìm hạnh phúc bình yên trong ấm áp cơn mưa!...

Tôi ra ga, lòng lặng lẽ như xưa
Một mình với mình thôi, chẳng cần ai tiễn biệt
Tôi không biết nói cùng anh đến hết
Nhưng bây giờ còn phải nói gì thêm!
Cái ngõ nhỏ con đã tràn ngập màu đêm
Những tấm biển dọc đường càng thấy trống:
"Tránh đừng động vào cây,
mùa lá rụng..."

   (Người dịch: Bằng Việt)


Thứ Bảy, 7 tháng 9, 2013

Thu sang nhớ bài thơ " Mùa hè rớt"


Có một mùa trong ánh sáng diệu kì
Cái nắng êm ru, màu trời không chói
Mùa hè rớt cho những người yếu đuối
Cứ ngỡ ngàng như giống mới vào xuân

Trên má mơ hồ tơ nhện bay giăng
Khe khẽ như không, dịu dàng phơ phất
Lanh lảnh bầy chim bay đi muộn nhất
Hoa cuối mùa sặc sỡ đến lo âu

Những trận mưa rào đã tắt từ lâu
Tất cả thẫm trong cảnh lặng sầu
Hạnh phúc ít hơn khóe nhìn say đắm
Ghen tuông dù chua chát cũng thưa hơn

Ôi cái mùa độ lượng rất thân thương
Ta tiếp nhận vì người sâu sắc quá
Nhưng ta nhớ, trời ơi, ta vẫn nhớ
Tình yêu đâu? Rừng lặng bóng sao đêm!

Sao ơi sao, sao sắp rụng vào đêm
Ta biết lắm, thời gian đang vĩnh biệt
Nhưng chỉ mãi bây giờ ta mới biết
Yêu thương, ngậm ngùi, tha thứ, chia tay….!



Bài thơ đã đi theo tôi một thời áo trắng, một thời yêu và đau khổ. Bài thơ của Olga Berggolts, nữ nhà thơ, nhà văn Nga nổi tiếng trong những năm đầu của thế kỉ 20.Tôi yêu tất cả những bài thơ của bà, trong đó có bài "Mùa hè rớt" do Bằng Việt  dịch.Hôm nay, ngồi đây ngắm cảnh vườn cuối hè, chợt tôi lại xao xuyến nhớ tới bài thơ này.