15.07.2003
Anh
Đã
trôi qua tròn 1 tháng. Anh tiếp tục tìm em, mặc dù em cố gắng tránh gặp anh.
Anh làm như không hề có chuyện gì đã xảy ra giữa hai chúng ta vào ngày này
tháng trước.Thậm chí anh còn cho một người bạn anh đến gặp em để thanh minh
giúp anh, và anh ta đã nghe lời anh để nói
với em là : Ngày hôm đó, giờ đó, công ty anh có một cuộc gặp gỡ quan
trọng, anh cùng anh ấy đã có mặt trong cuộc gặp đó.
Thật tởm lợm,
toàn đồ nói dối không biết ngượng mồm. Anh biết không, em không phải thuộc típ
đàn bà nhẹ dạ, cả tin, thậm chí, em rất khó tin và luôn nghi ngờ tất cả, bởi cuộc
đời em đã không dễ dàng cho đến ngày hôm nay.Em bị mọi người xung quanh, bạn bè
quen thuộc, đồng nghiệp bảo là loại cứng đầu cứng cổ, rằng “ em là người đàn bà
có đầu bằng thép”., thậm chí, có người còn gọi em là “ bà Margaret Thatcher thứ hai”.Vậy mà, em đã vỡ vụn
hoàn toàn trước anh, em gục ngã, cho dù biết rằng thời gian sẽ giúp em trở lại
bình thường, thời gian sẽ làm lành vết thương nhức nhối này. Nhưng mới có 1 tháng trôi qua, và những ngày
này, anh vẫn tìm đến em như trước, như chưa hề có cái sự kiện khốn nạn đã làm
em mất trắng nhiều đêm cho tới hôm nay.
Rồi ngày sinh nhật em, cũng như mọi năm, em mời bạn bè đồng nghiệp, dấu
chặt trong tim cái ngày đen tối khi em nhìn thấy anh và cô ta bên suối. Anh đến,
tự nhiên như một ông chủ, vẫn thế, trên tay bưng hộp bánh sinh nhật to đùng, to
hơn bánh mọi năm anh vẫn thường đặt. Rồi ghé vào tai em, anh bảo : “ Anh đặt làm
chiếc bánh này ở một nơi rất xa, nơi mà họ chỉ làm theo đơn đặt hàng từ hàng chục
ngày trước.” Anh đóng kịch giỏi quá, cả
bàn tiệc chẳng ai biết chuyện gì đã xảy ra giữa chúng ta. Em không hề nhìn anh,
không hề mỉm cười, nhưng thản nhiên nhận bánh và những lời chúc hoa mỹ của anh
như những ngày nào. Khi mở hộp bánh, em rùng mình, hình như anh cũng cảm thấy vậy,
bởi chiếc bánh đỏ ối, lớp trên cùng dày cộp các quả dâu tươi./ đang mùa dâu
mà, anh biết em thích ăn dâu/. Vâng, với
em bây giờ, màu đỏ là màu máu anh ạ. Chiếc bánh này ngấm đầy máu của anh và của
cô ta, em sẽ ăn cho đến miếng cuối cùng, em nghĩ thế. Em sẽ uống từng hớp nước
dâu chảy dài trên nền kem trắng toát kia, và sẽ sung sướng để thưởng thức nó,
thưởng thức sự đau đớn tột cùng mà mới cách đây 1 tháng, anh đã trao cho em với
một thái độ trơ trẽn đến nhường nào. Nhưng, trời đất ạ, miếng bánh vừa vào tới
miệng, em đã ôm mặt chạy thẳng vào nhà vệ sinh ,nôn thốc nôn tháo, ghê tởm đến
tận óc.
Anh đã đoán ra tất cả, nhưng anh thản nhiên giúp em trở lại bàn tiệc.
Khi chia tay, anh vẫn còn chúc em “ Một đêm yên tĩnh”. Anh hoàn toàn xa lạ rồi,
anh không phải là anh nữa , anh là một thằng lừa đảo, một tên Sở khanh, một Don
Joan thời đại. Anh trơ trẽn không dưới 3 lần bảo em : “ Em có bộ óc đầy trí tưởng
tượng, bệnh hoạn”, khi em buột miệng hỏi lại anh / thầm nhắc, đây là lần cuối
cùng/: “ Người đàn bà ngồi cạnh anh ở
bãi cỏ bên suối là ai?” Anh còn mắng nhiếc em, cho là em đã làm hỏng một phi vụ
làm ăn của anh vì những cú điện thoại dồn dập ngày hôm đó.
Thôi, có dài lời cũng chẳng để làm gì, Anh đã
chết trong em rồi, anh hãy buông em ra, hãy tiếp tục sống như anh đã sống. Cùng
một lúc, một thời điểm, anh có đủ dư năng lượng và thời gian để làm cho hai hay
nhiều người đàn bà hạnh phúc, thỏa mãn, nhưng hãy quên em đi, hãy gạt em ra
khỏi danh sách đó anh nhé.Anh không xứng đáng với tình yêu và cuộc đời em,
nghìn lần không.Hãy nhớ câu khi chúng mình chia tay nhau lần cuối cùng em đã
nói: “ Anh sẽ không bao giờ có sự bình yên, khi anh đã giết chết sự bình yên đó
của em, trong em.”
Sẽ tới một ngày, khi mà em không còn đủ sức
để yêu, để hờn giận, để căm thù, để nhìn vào ánh mắt của một người đàn ông nào
đó, khi đó, em sẽ nhủ thầm: “ Anh, em tha thứ cho anh rồi”. Nhưng giờ đây, ẹm
vẫn còn đủ sức để làm việc, để yêu, và em sẽ trả lại anh những cay đắng mà anh
đã gây ra cho em. Em hứa với anh điều đó./.
Tôi đã ngờ ngợ đoán ra tác giả của bức thư này.
Chúng nằm trong một cuốn sổ ghi chép công việc hàng ngày của công ty chúng tôi.
Nếu đúng như tôi phỏng đoán, đó là một người đàn bà xinh đẹp, chắc cũng đã xấp
xỉ 40 tuổi rồi. Cô ấy là một người đầy tâm huyết cho công việc, kín đáo, trầm
tĩnh. Tội nghiệp quá, chúng tôi chia tay nhau đã nhiều năm / từ năm 2007/,
nghĩa là 4 năm sau khi xảy ra câu chuyện trong bức thư, vậy mà chưa 1 lần, cô
ấy quay trở lại công ty để tìm lại bức thư bị bỏ quên, còn tôi thì không hề hay
biết chuyện riêng tư của cô. Bên này, người ta không thích xâm phạm vào đời
sống riêng của mọi người mà. Nhưng, tôi không thể tìm được cô hay sao? Rồi lại nghĩ: Trả lại
những dòng chữ này,khác nào cứa vào nỗi đau một thời của cô, và nếu lại không
phải của cô, tôi sẽ xấu hổ , và phải xin lỗi v.v. Thôi, hãy chôn vùi quá khứ .
Tốt nhất là chả nên trả vay
Trả lờiXóaCuộc đời lừa dối ... đến nay vẫn nhiều!
Tội tình cho những tình yêu
Càng chung thủy lắm, càng nhiều đâu thương!
"Tội tình cho những tình yêu
XóaCàng chung thủy lắm, càng nhiều đau thương!"
Đúng thế chị ơi
chuẩn đó Namcua
XóaNgười con gái này đã yêu hết mình và không chấp nhận sự dối trá! Nhưng cố ấy có nghị lực và đã...không cần phải đôi co với tay kia...Vậy nên chẳng cần tìm tác giả em ạ! Chị nghĩ vậy!
Trả lờiXóaCầu mong là như thế, cầu mong cho cô vượt qua nỗi đau này để có một cuộc sống hạnh phúc. Em sẽ đốt các bức thư này đi chị ạ.
XóaBiết nói sao bây giờ bởi tinh yeu sau cùng vẫn là một ẩn số mà lý trí không tìm ra đáp án Mình kể cho bạn nghe một câu chuyện có thật mình có cô bạn ngày xưa cùng học ĐH yêu một anh chàng cả 2 người rất tha thiết nhưng cô gái mới lớn đâu biết anh là là người lừa dối vừa hẹn hò tha thiết yêu thương với bạn mình cung4 vừa lén lút yêu thương một cô khác bạn mình ngây thơ và tin tưởng anh ta nhưng đối thủ kia thì biết và với thủ đoạn đã tìm cách chiếm được người đàn ông Bạn mình đau khổ và buồn lắm khi biết chuyện cô ấy cũng đã viết lá thư dài cho người đó Biết anh ta là người đồng hương và chỗ quen biết của mình cô ấy lại trao lá thư đó cho mình nhưng mình đã ko gửi đi cho người trong cuộc vì mình nghĩ là chuyện kể như kết thúc rồi mọi sự sẽ quên Sáu năm sau đám cưới tình cờ mình gặp lại người đàn ông này mới hay rằng họ đã ly dị Nhắc lại câu chuyện cũ mình mới biết là anh ta tự ái khi bạn mình lặng lẽ bỏ điva2 báo tin đã có người khác, lúc đó mình mới nghĩ nếu bức thư được gửi đi biết đâu hoàn cảnh đã khác Gần 40 năm rồi mình ko gặp lại cô bạn và chỉ biết cầu mong cô ấy được hạnh phuc...
Trả lờiXóaThế đấy chị ạ. Người đàn ông kia chắc cũng yêu cô bạn chị, nhưng chưa dứt khoát trong tâm tưởng nên " bắt cá hai tay", và vì vậy nên rốt cục, anh ta mất cả hai. Em thấy mọi mối tình non trẻ đều dại khờ, kể cả đàn ông lẫn đàn bà,chị nhỉ?
XóaMột bức thư mà chị thấy như chính mình, không phải lừa tình yêu mà lừa lòng tin. Trung tâm dưỡng sinh Tâm thể goị chị là NGA THÁTCHER trùng lặp quá. Họ bảo chị lÀ NGƯỜI ĐÀN BÀ THÉP nên gọi chị là Thátcher mới phải. Vậy là từ 1995 chị đã có thêm tên Nga Thátcher. Em dịch hay quá, Cám ơn em. Chào !
Trả lờiXóaThế hả chị, trời ơi, lá thư em nhặt được ngẫu nhiên mà lại có sự trùng hợp với chị?
XóaThật xót xa phải không bạn? Buồn quá!
Trả lờiXóaNhưng cũng may, cô gái trong thư cũng nghị lực quá, đọc mà thấy buồn cho cô nhưng chắc chắn cô sẽ vượt qua nỗi đau này và sẽ tìm được hạnh phúc.Ngựa nhỉ?
XóaEM quyết định đốt tất cả là đúng , hãy để cho gió cuốn đi!.Chúc mừng dich giả có bài hay quá.
Trả lờiXóaDạ, em cám ơn chị, em đốt chúng đi rồi chị ạ. Nếu ngẫu nhiên có ai quen biết / cả em và cô gái trong thư/mà đọc được bài viết này, và kể cho cô nghe, thì em cũng chẳng ngần ngại gì mà không gặp cô ấy để tâm tình. Em có nhiều bạn gái người Bul, cuộc đời họ đều có thể viết thành chuyện được chị ạ.
XóaChị cũng nghĩ như HC:
Trả lờiXóa"Tội tình cho những tình yêu
Càng chung thủy lắm, càng nhiều đâu thương!"
Chẳng lẽ chỉ nên chung thủy ít, hoặc không chung thủy để khỏi bị đâu đớn tột cùng như vậy?
Thật lạ cho cuộc sống này chị ạ. Em có mấy người quen/ Việt nam/, rất thích bồ bịch và luôn luôn có bồ bên cạnh chồng, thế mà chồng cứ lặng im chấp nhận, ra đường họ vẫn nắm tay nhau, nhưng về nhà căm ghét nhau, chửi bới nhau, ghê khiếp quá chị ạ. Mấy cô này chắc chưa bao giờ bị chồng phụ bạc, lạ lắm.
XóaMuôn mặt của cuộc đời phải không chị? Trả lại có ích gì khi chính bản thân người viết muốn lãng quên?
Trả lờiXóaHình như vậy. Cuộc đời chẳng có bình yên bao giờ.
XóaEm chao chi NC! lau qua em khong ghe tham chi ! thay chi van viet đeu tay the nay la vui roi! khi đoc buc thu nay, em tuong la cua chi, đoc sabg buc thu nhat moi biet cua nguoi ta,!chu nhan buc thu chac cung đa lanh vet thuong long roi chi a, nhung tom lai đan ong kieu nay that đang ghe!
Trả lờiXóaChào em, lâu ngày quá chẳng thấy em. Chị cũng bận rộn công việc vườn tược mùa hè nên cũng không nhiều thời gian dành cho Blog em ạ. Hehe, đây cũng là 1 kiểu điển hình em nhỉ. Cũng tội nghiệp cho cô gái kia, chị cũng nghĩ là câu chuyện cũ rồi nên mới dịch ra và post lên blog em ạ.
Xóa