Thứ Ba, 18 tháng 12, 2012

Chuyện trong ngày

Người đàn bà hỏi:
- Mọi chuyện ổn không anh?
-Ổn
-Vậy tại sao anh giật mình ghê thế khi nghe điện thọai cô ấy gọi anh?
Nhún vai.
-Anh nói đi chứ? Sao chỉ nhún vai
- Nói gì bây giờ?
- Anh nhảy vội vào Toalet để nói chuyện điện thoại với cô ấy, anh sợ ai nghe thấy? Có điều gì làm anh sợ đến thế? Sao anh không ngồi trong căn phòng ấm cúng này mà nói chuyện cho đàng hoàng? Sao anh khổ thế?    
Người đàn bà hỏi dồn dập
Im lặng kéo dài đến tận bữa cơm tối. Nhưng người đàn bà không buông tha, đúng lúc họ bắt đầu ăn món ngon nhất có trên bàn, câu hỏi ban nãy lại được nhắc lại. Lần này thì ông ta không im lặng nữa, đầu lắc lư, tay cầm cốc rượu, ông ta nói:
-Cô ta gọi tôi để xin tiền
-Trời đất, sao lại thế, anh mới gửi tiền cho cô ấy rồi cơ mà?
-Đâu có, đã trôi đi 2 tháng hơn rồi
-Anh nhầm, mới có hơn 1 tháng
-Không , từ 24 tháng 8, bây giờ đã là 11.11, tháng  8 và tháng 10 có 31 ngày mà.
-Uo, nhanh thế nhỉ, vậy ư?
-Đã 2 tháng 19 ngày
-Anh đếm từng ngày?
-Đếm
-Sao phải vậy?
Nhún vai
--Anh vẫn yêu cô ta đến thế cơ ư?
Nhún vai
-Không thể hiểu nổi
Nhún vai, và sự im lặng lại bắt đầu

Sự im lặng và những cái nhún vai của đàn ông chắc cũng có nhiều ý nghĩa tương đương với những giọt nước mắt tủi hờn của những người đàn bà.
 
 
 
Loay hoay một hồi rồi cũng tìm ra cái số điện thoại cô cần tìm:
-Alo, chào chị
-Em à, xin chào
-Chị khỏe không? Chị đang làm gì đấy?
-Hi, đang dọn vườn, mệt đứt hơi đây này
-Đến em chơi đi, có nhiều điều em muốn hỏi chị
-Thì em hỏi đi, qua điện thoại cũng được mà, để chị gọi lại cho em kẻo em tốn tiền, cái Sim của chị còn nhiều tiền khuyến mãi lắm.
-Không, em muốn chị đến đây tâm sự, em điên lắm với ông chồng em.
-Sao thế, vậy thì em đến chị đi
-Chị ở xa quá, ngại lắm
-Thì chị mà đến em cũng phải đi từng ấy cây số?
-Nhưng mà em đang buồn, chẳng muốn ra khỏi nhà
-Chị thì đang nhiều việc dọn vườn cho mùa đông, lá vàng đầy sân, tuyết rơi chắc sẽ không dọn được nữa.Vậy có gì em nói đi, chị nghe đây
 
Từ đầu dây bên kia câu chuyên được thuật lại đúng hệt như trên
-Em ơi, đừng buồn, trách nó làm gì, khổ thân nó ra
-Sao chị bảo nó khổ, em khổ hơn nhiều
-Chẳng phải thế đâu em ạ, nó cũng khổ đấy, làm lụng cực nhọc, dành dụm để nuôi vợ con
-Ơ kìa chị, nó ly dị rồi, nó đang sống với em mà suốt ngày im lìm như cái bóng, đôi khi than kêu đau xương nhức cốt em phải đấm bóp cho, cơm nước phục vụ, giặt  giũ dọn dẹp nhà cửa suốt ngày, ai khổ, nó hay là em? Rồi kiếm được đồng nào lại gửi đi luôn vợ con nó, em được cái gì?
-Thế nó không chăm sóc em à?
-Chẳng bao giờ nó hỏi một câu, khi em kêu đau mình mẩy, nó bảo: Tôi cũng đau khắp nơi, còn đau hơn cô ấy. Muốn nhờ nó đấm bóp, nó bảo đợi đấy, khi nào tay nó không đau nữa nó sẽ làm cho.
- Sao lại thế, chị tưởng nó yêu em và giúp đỡ em nhiều lắm mà, ban đầu chị nghe em nói thế.
-Thì ban đầu. Còn bây giờ…đúng là góp gạo thổi cơm chung, chán không nói làm gì.Chẳng thà em cứ một mình như chị, đỡ bực mình.

 
Im lặng, chẳng biết nói gì hơn. Cuộc đời đầy mâu thuẫn, con người thật đáng thương và đáng trách.
 
 
 
 
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét